watch sexy videos at nza-vids!
Game di dong

Game Di Động

Kho Game Java Cho Điện Thoại

Tải về: game vua hải tặc
Ban công của nhà họ Mục vẫn giữ được vẻ tĩnh lặng xưa nay sẵn có. Vậy mà Hiểu Khê vẫn không thể nào hoàn toàn tập trung được. Cô bỏ cuốn sách xuống, nhìn qua lớp kính thủy tinh, gắng đoán xem những người trong phòng đang bàn luận những gì.
Cô nhận thấy từ sau khi Lưu Băng thay thế vị trí của cha mình, tâm trạng của mọi người trong Liệt Viêm Đường dần thay đổi, từ đau buồn đến vui vẻ, tràn đầy sức sống. Bước chân của họ ra vào ngôi nhà này ngày một nhanh nhẹn hơn. Tiếng cười của họ được phát ra cũng ngày một sảng khoái hơn. Ánh mắt họ nhìn Lưu Băng cũng ngày một kính trọng hơn. Tuy cô chưa bao giờ hỏi Lưu Băng về chuyện của Liệt Viêm Đường, và Lưu Băng cũng chưa lần nào nhắc đến, nhưng cô vẫn nhận ra được thế lực của Liệt Viêm Đường đang qua mặt Hải Hưng Bang.
Nhất là hôm nay, cô nhận ra những người đang ngồi trong kia đều là những nhân vật quan trọng của Liệt Viêm Đường. Họ nghiêm nghị ngồi xoay quanh Lưu Băng, chăm chú nghe anh giao phó trách nhiệm. Hiểu Khê rất hiểu giờ phút này họ đang bàn tính đến một chuyện cực kỳ quan trọng. Vì thái độ của họ vừa nghiêm trang vừa hào hứng, trong mắt họ đều lóe lên một ánh sáng của lòng gan dạ và dũng cảm.
Ánh mắt cô dừng lại ở Lưu Băng. Lưu Băng dường như đã không còn là Lưu Băng mà cô quen ngày xưa nữa, không còn là chàng thanh niên tuấn tú lạnh lùng mà cô gặp lần đầu tiên. Tuy anh vẫn chưa bước qua tuổi mười chín, song những nếp nhăn giữa hai chân mày và sát khí toát lên từ người anh khiến tất cả những ai nhìn thấy anh cũng phải sợ sệt tránh xa.
Những thay đổi này của anh diễn ra từ khi nào? Thời gian vẫn như dòng nước chảy xiết, sự việc cứ tiếp diễn từng ngày, nhưng hình ảnh của anh trong cô vẫn giữ nguyên từ những tháng ngày cũ. Lưu Băng của hôm nay đang suy nghĩ những gì, đang làm những gì, cô hiểu được bao nhiêu?
Ví thời gian như thời khắc này vậy, Lưu Băng đang mệnh lệnh và bàn bạc những gì với đàn em của mình? Biểu hiện của anh có chút thâm hiểm, ánh mắt có chút tàn bạo. Trực giác nói cho cô biết rằng, những gì mà anh nói đều đượm mùi máu.
Không biết thời gian đã qua bao nhiêu lâu, Hiểu Khê đang chìm đắm trong những dòng suy nghĩ thì phát hiện một bàn tay mát lạnh đặt lên vai mình. Ngẩng đầu nhìn lên, cô nhìn thấy nụ cười mệt mỏi của Lưu Băng: “Em đến rồi à?”
Lưu Băng ngồi xuống chiếc ghế tre ở cạnh cô, duỗi dài hai chân. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Em đang làm gì?”.
Cô đưa cuốn sách cho anh xem, cười gượng: “Em đang ôn tập. Sắp đến kỳ thi học kỳ rồi, em muốn đạt điểm cao để làm ba mẹ vui lòng”.
“Sắp thi học kỳ rồi sao?”. Lưu Băng thuận tay lật vài trang sách cô đưa. “Anh quên mất. Nhanh thật”.
Hiểu Khê nhíu mày nhìn anh, giọng nói bỗng nhẹ tên: “Anh…”. Lưu Băng ngẩng đầu nhìn cô, đợi nói tiếp.
Hiểu Khê mím môi lại rồi nói: “Khi nào anh quay lại trường? Anh không đến lớp lâu lắm rồi đấy!”.
Lưu Băng cũng cau mày, do dự một lát, anh nói nhỏ: “Anh không có thời gian”.
“Em biết!”, Hiểu Khê nhanh nhảu nói: “Em biết anh hiện giờ rất bận rộn, không có thời gian đến lớp, cũng không thuận tiện đến lớp. Nhưng còn mai này thì sao? Anh có suy nghĩ không?”
Lưu Băng im lặng rất lâu, chỉ nhìn cô. Đáy mắt anh có giấu một cái gì đó làm cô bất giác sợ hãi. “Anh nói đi”. Hiểu Khê giục giã.
Ánh mắt của Lưu Băng bỗng trở nên khác thường: “Nếu như… nếu như anh không đến lớp nữa thì sao?”.
Hiểu Khê vụt nghiêm nghị: “Không thể được!”. Cô nhìn anh, cắn răng nói: “Anh không thể kết thúc việc học của mình như thế được!”
Lưu Băng trầm ngâm im lặng hồi lâu, nhắm nghiền mắt lại: “Tại sao?”.
“Tại sao ư? Anh còn hỏi em tại sao ư?”. Hiểu Khê không thể cười được nữa, “Lẽ nào anh muốn mình trở thành một kẻ thất học ngu ngốc như Thiết Sa Hạnh? Nếu như anh rời khỏi nơi này, anh sẽ dựa vào đâu để sống?”.
“Rời khỏi nơi này ư?”. Lưu Băng chậm rãi nhắc lại lời cô vừa nói, vẻ mặt đăm chiêu.
Hiểu Khê chỉ thấy trái tim mình cứ lạnh dần, mỗi lúc một nặng nề hơn, giọng cô nghèn nghẹn: “Lẽ nào… anh không hề nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi đây sao?”.
Lưu Băng ngồi thừ ra, ánh mắt vụt trở nên rất kỳ lạ, nhưng không nói tiếng nào. Trái tim Hiểu Khê lạnh lẽo. Cô nhắm mắt lại, không biết nên nói gì nữa. Không gian cứ tĩnh mịch như thế. Một lúc sau, cô mới nói bằng một giọng trầm trầm và chậm rãi: “Bất luận mai này anh muốn làm gì, anh cũng không thể bỏ bê việc học! Nếu không…”.
“Nếu không thì sao?”, Lưu Băng buộc hỏi.
Hiểu Khê cao giọng đáp: “Nếu không… Em sẽ khinh thường anh!”. Nói xong, cô quay ngoắt đi.
“Hiểu Khê”, Lưu Băng muốn kéo cô lại gần.
“Đừng động vào em!”, Hiểu Khê giận dữ thật sự và đẩy anh ra.
Lưu Băng ngồi yên ở đó, mặc cho cô đánh, rồi vẫn kiên trì với tay để kéo cô vào lòng mình, từ từ ôm chặt lấy cô, rồi đột nhiên phá lên cười: “Đừng giận nữa, anh chỉ đùa em thôi”.
“Sao?”, Hiểu Khê mơ màng rồi ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh không chống cự nữa.
Giọng nói của Lưu Băng êm nhẹ và dịu dàng thoảng bên tai cô: “Em có biết không, mấy hôm nay em lúc nào cũng ủ rũ, buồn rầu chẳng nói chuyện với anh. Anh thật không quen với một Hiểu Khê như thế!”. Rồi Lưu Băng xiết chặt cô vào lòng: “Anh muốn em quan tâm anh, dù là tức giận, la mắng, vẫn tốt hơn thái độ dửng dưng gấp ngàn lần”.
“Sao em lại dửng dưng với anh được chứ?”, Hiểu Khê bỗng se lòng lại. Cô dụi đầu mình vào ngực anh, giọng nói nhỏ nhẹ: “Em chỉ không biết nên nói những gì với anh…”.
Giọng nói của cô quá nhỏ, Lưu Băng nghe không được. “Em nói gì?”, anh hỏi lại.
Hiểu Khê ngước mặt lên, đôi mắt cô sáng tựa sao đêm, mát như nước hồ. Đôi mắt Hiểu Khê dán chặt vào anh: “Nếu em không quan tâm đến anh thì đâu có chạy ngay đến đây mỗi khi có thời gian rảnh như vậy? Em rất muốn được nhìn thấy anh. Em không nói chuyện với anh không phải là vì em không quan tâm anh, mà là vì…”.
“Vì sao?”, Lưu Băng không hiểu.
Hiểu Khê thú thật: “Chỉ là vì… em quá ngốc! Em không muốn nói những lời có thể làm tổn thương tới anh”.
Những ngón tay mát lạnh của Lưu Băng nhẹ nhàng vuốt nhẹ lên má cô. Rồi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nồng thắm lên đôi má đang ửng hồng đó. Một lúc sau, Lưu Băng nói: “Anh hứa với em, khi mọi chuyện ở đây được giải quyết ổn thỏa, anh nhất định sẽ quay lại trường”.
“Thật không?”, Hiểu Khê hớn hở reo lên. Nhưng ngay lập tức, một dấu chấm hỏi khác được đặt ra ngay trước mắt cô: đến khi nào mọi chuyện ở đây mới được giải quyết?
Lưu Băng như đọc được suy nghĩ của cô, nhẹ nhàng cười: “Em đừng lo, chuyện của Hải Hưng Bang sắp được giải quyết rồi”. Câu nói ấy như một dòng điện sáng chạy qua người Hiểu Khê! Phải mất hết mấy phút dòng điện đó mới tan biến, thay vào đó là dòng cảm xúc vui sướng lan tỏa như những đợt sóng lăn tăn trên mặt hồ nước mùa xuân.
Hiểu Khê tươi tỉnh hẳn lên, cười to hơn, để lộ hàm răng trắng như ngọc: “Anh đã thành công rồi à? Anh đánh thắng Thiết Đại Kì rồi à? Anh đánh thắng hắn như thế nào? Em cứ nghĩ anh phải cần mấy năm nữa…”.
Lưu Băng cười bí ẩn: “Em chắc chắn không muốn biết anh dùng cách nào để đối phó với Thiết Đại Kì đâu”.
Hiểu Khê nhìn anh một lúc, rồi lắc đầu: “Em không muốn biết, nhưng em vẫn rất vui. Đã bao giờ em nói với anh chưa nhỉ, rằng thật ra em cũng rất ghét bọn chúng. Vì vậy, không cần biết anh đã dùng cách nào, em cũng không cảm thấy xót thương bọn chúng đâu”.
Lưu Băng thở phào vì vẫn sợ cô phản đối. Anh cười thật tươi: “Hiểu Khê, đợi thêm vài hôm nữa thôi, cái tên Thiết Đại Kì sẽ trở thành quá khứ!”.
Qua vài hôm nữa thôi sao? Hy vọng mọi việc đều suôn sẻ. Hiểu Khê nhẹ nhàng ôm lấy anh, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, mơ màng…

oOo


Hôm nay là ngày triển lãm tranh đầu tiên của Giản Triệt. Từ sáng sớm, Hạo Tuyết đã mặc đồ rất đẹp, ôm một bó hoa hồng đỏ tươi đến ký túc xá của Hiểu Khê. Cô bé lôi Hiểu Khê từ trên giường xuống, không một chút thương xót. Hiểu Khê lơ mơ dậy, duỗi dài hai chân vẫn còn đang muốn ngủ của mình ra, cùng Hạo Tuyết đến trung tâm triển lãm.
Hạo Tuyết lo lắng nắm chặt lấy tay cô: “Chị Hiểu Khê, chị tươi tỉnh lên một chút có được không? Chị bèo nhèo như thế này đến gặp anh Giản Triệt là không lịch sự chút nào đâu!”.
Hiểu Khê cố gắng mở to mắt, nhưng đôi mắt bướng bỉnh cứ ra sức xụp xuống. Cô than vãn: “Chị cũng đâu có muốn, nhưng mà chị thật sự buồn ngủ quá…”.
Hạo Tuyết trách móc: “Chị Hiểu Khê, chị biết rõ hôm nay là ngày triển lãm tranh của anh Giản Triệt, tại sao vẫn thức khuya như thế?”.
Hiểu Khê ấm ức: “Ban đầu chị định chiều nay mới đi, đâu có biết em lại đến tìm chị sớm như thế!”. Nhìn thấy bó hoa hồng đang nằm trên tay Hạo Tuyết, Hiểu Khê nhíu mày hỏi: “Em định tặng cái này à?”
Hạo Tuyết ôm bó hoa chặt hơn, ngọt ngào trả lời: “Dạ, em muốn anh Giản Triệt thấy được tấm lòng của em”.
Hiểu Khê nhìn cô bé rồi lại nhíu mày nhìn bó hoa. Cô nói: “Tiểu Tuyết, em kỳ lạ lắm em có biết không?”.
“Sao hả chị?”, Hạo Tuyết mở to mắt ngạc nhiên.
Hiểu Khê nói tiếp: “Em thích anh Giản Triệt và mong muốn anh Giản Triệt thích em. Tất cả chuyện này chị đều biết, và đều ủng hộ em”.
Hạo Tuyết gật đầu.
“Nhưng sao lúc nào em cũng kéo chị đi theo thế?”, Hiểu Khê lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, “Em không thấy rằng có rất nhiều chuyện nếu chỉ có em và anh Giản Triệt thôi sẽ thuận lợi hơn nhiều sao?”.
Hạo Tuyết lúc lắc cái đầu nhỏ, nhìn cô đầy tin tưởng: “Em lại cứ thấy chỉ khi nào có chị ở bên cạnh, em mới đủ lòng dũng cảm. Vì bất luận xảy ra chuyện gì, chị cũng mãi ủng hộ em, phải không chị?”
Hiểu Khê tròn mắt nhìn cô bé. Cái con bé này, không hiểu nó ngu ngốc, hay là thông minh nữa. Hạo Tuyết đẩy cô ra: “Chị Hiểu Khê, mình đừng nói những lời vô ích đó nữa. Mình phải tìm anh Giản Triệt trước đã”. Nói xong, cô bé nhón gót lên, nhìn khắp bốn hướng. “Ôi, cái anh Giản Triệt này, cuối cùng đang ở đâu thế không biết”.
“Đằng kia kìa”, Hiểu Khê nhìn thấy, đưa tay chỉ.
Hạo Tuyết nhìn theo hướng tay cô. Phía đó có một đám người tụ tập, nhưng cô bé vẫn không nhận ra được dáng của anh Giản Triệt. Hạo Tuyết lụng bụng: “Chị lừa em, em có thấy anh Giản Triệt đâu?”.
“Ngốc ơi!”, Hiểu Khê gõ đầu cô bé. “Anh Giản Triệt mà xuất hiện ở đâu thì sẽ là tiêu điểm chú ý của mọi người. Em chỉ cần xem nơi nào người đông nhất thì sẽ đoán ra được anh ấy ở đâu”.
Hạo Tuyết ngưỡng mộ cô: “Chao ôi chị Hiểu Khê, chị chắc chắn là thiên hạ đệ nhị thông minh đấy!”.
“Thế ai là người thông minh nhất?”, Hiểu Khê tò mò hỏi.
Hạo Tuyết thất vọng xoay đầu đi, “Ngốc ạ! Em thu hồi lại lời khen vừa rồi của mình. Thiên hạ đệ nhất thông minh đương nhiên là thuộc về anh Giản Triệt rồi!”
Giản Triệt quả nhiên là trung tâm của đám người đó. Anh được vô số khách mời khen ngợi, ký giả phỏng vấn, chụp hình, các cô gái tặng hoa. Suy nghĩ của các cô gái hôm nay thật giống nhau, số hoa hồng anh đang cầm trên tay đếm mãi vẫn không hết được. Giản Triệt được bao bọc bởi hoa và những lời khen ngợi, nhưng trông anh vẫn có vẻ xa cách. Khi lách khỏi đám người phấn khích đó và phát hiện ra Hiểu Khê cùng Hạo Tuyết, đôi mắt Giản Triệt bỗng sáng lên.
Hạo Tuyết buồn bã nhìn bó hoa trên tay, thất vọng nói: “Tại sao những cô gái kia chẳng có chút sáng tạo nào vậy? Sao lại tặng anh Giản Triệt hoa hồng giống hệt như em thế này?”.
Hiểu Khê cũng buồn theo: “Vậy em làm sao bây giờ?”.
Hạo Tuyết nhìn theo bước chân ngày một gần của Giản Triệt, lén lút giấu hoa ra sau lưng: “Em không muốn anh Giản Triệt nghĩ em cũng bình thường như bọn họ. Đã thế em không tặng hoa nữa!”
Hiểu Khê nhìn khuôn mặt đầy thất vọng của cô bé, với tay cầm lấy bó hoa hồng, nói: “Em không cần nữa thì cho chị nhé!”.
Hiểu Khê nở một nụ cười rạng rỡ, đưa tặng cho Giản Triệt bó hoa hồng vừa mới xin được: “Anh Giản Triệt, chúc anh triển lãm thành công!”.
Giản Triệt lặng người một lúc, nhìn cô không chớp mắt: “Hoa này…”.
Hiểu Khê cười tươi như hoa cỏ mùa xuân, nháy mắt cùng cô bé Hạo Tuyết đang ngượng ngịu đứng cạnh bên. “Hoa hồng đẹp không anh? Anh thích không?”
Đôi mắt Giản Triệt chợt sáng bừng, nụ cười mới ngọt ngào làm sao: “Bó hoa đẹp như thế, người chọn nó chắc chắn đã phải tốn rất nhiều tâm trí vào đó. Anh phải cám ơn đàng hoàng mới được”.
Hạo Tuyết nghe xong, mặt mũi vụt tươi tỉnh lại, vội khoe ngay: “Anh Giản Triệt thích bó hoa này ạ? Mới sáng sớm em đã…”. Rồi cô bé bắt đầu thao thao bất tuyệt chuyện đi mua hoa của mình.
Giản Triệt nhìn Hiểu Khê, bỗng nhíu mày lại: “Hiểu Khê, sắc mặt của em trông tệ quá, có phải em bị bệnh rồi không?”.
Hiểu Khê không chống chế được cơn buồn ngủ của mình, cô ngáp dài: “Em không sao, chỉ là hơi thiếu ngủ thôi”.
Hạo Tuyết nhanh nhảu đáp: “Chị Hiểu Khê vì muốn ôn tập đã thức đến tận năm giờ sáng nay mới đi ngủ”.
“Làm gì mà cực nhọc thế!”, Giản Triệt lắc đầu, “Sức khỏe là quan trọng nhất. Nếu cần gì anh sẽ sẵn lòng giúp đỡ, đừng tự hại sức khỏe của mình như thế. Xem mắt em bị thâm đen kia kìa”.
Không nói đến thì thôi, chỉ cần nhắc đến ngủ, ngáp, mệt, Hiểu Khê lập tức cảm thấy mình đầu đau dữ dội, bốn phía quay vòng như chong chóng. Cô khó chịu đến nỗi phải nhắm mắt lại. Giản Triệt giữ vai cô lại: “Em thấy mệt lắm à? Khó chịu ở đâu?."
Hiểu Khê chậm chạp đáp, mắt vẫn nhắm nghiền: “Hơi đau đầu ạ!”
Một bàn tay nóng ấm được đặt lên trán của Hiểu Khê, những ngón tay thon dài bắt đầu dùng sức để xoa bóp đầu cô. Quả là tay thần, Hiểu Khê thấy dễ chịu lắm. Những ngón tay kia đặt đến đâu, chỗ đó lập tức trở nên nhẹ nhàng như những sợi lông vũ. Nếu như những ngón tay đó không bao giờ dừng lại, cứ tiếp tục xoa bóp thế này thì cuộc đời mới đẹp làm sao.
“Hiểu Khê”, Giản Triệt lo lắng nói, “hình như em sốt rồi đó. Anh đưa em đi khám bác sĩ nhé!”.
Hiểu Khê định trả lời lại anh, đột nhiên một âm thanh lớn được phát ra từ trong trung tâm triển lãm, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người…
Ánh sáng chớp nhoáng liên tục, sáng đến lóa mắt, ký giả như một bầy ruồi bay đến tìm món mồi. Các cô gái không khỏi trầm trồ: “Ôi, chàng thanh niên đẹp trai quá!”.
Nhưng họ không hình thành một vòng tròn kín như ban nãy. Dường như có một sự hung dữ nào đó toát ra từ trên người của vị khách mới đến đã ngăn cản họ lại, làm họ không dám đến quá gần, không dám cản đường đi của vị khách. Anh ta nhắm thẳng bước tiến đến Giản Triệt, đôi mắt dán chặt vào người đứng bên cạnh là Hiểu Khê.
Hiểu Khê mở to mắt, nhìn Lưu Băng đang lạnh lùng từng bước từng bước tiến đến. Đằng sau anh là Đồng cùng mười mấy thanh niên Liệt Viêm Đường. Tay của Giản Triệt buông khỏi trán của cô, anh do dự, bất an nhìn Lưu Băng, rồi lại nhìn Hiểu Khê.
“Anh Lưu Băng…”, Hiểu Khê gọi anh rất khẽ, lo lắng không biết anh có hiểu nhầm chuyện gì không? Sự việc chắc chắn không như anh nghĩ đâu…
Lưu Băng đứng trước mặt Giản Triệt, ánh mắt chuyển từ Hiểu Khê sang Giản Triệt. Anh im lặng hồi lâu, rồi bỗng nở nụ cười, nụ cười khá nhạt, nhưng cũng đủ làm mọi người an tâm: “Giản Triệt, chúc cậu triển lãm thành công!”.
Giản Triệt cũng cười, nụ cười của anh chân thành: “Lâu lắm rồi không gặp cậu, cậu dạo này thế nào?”
Đôi mắt Lưu Băng rất phức tạp, khiến Hiểu Khê trong thoáng giây cảm thấy lo lắng. Cô dịu dàng hỏi: “Anh Lưu Băng, anh không sao chứ?”.
Lưu Băng cười đáp trả, nhưng thái độ vẫn lạnh lùng: “Anh không sao”.
Hiểu Khê hỏi tiếp: “Anh đến đây là để xem triển lãm tranh của anh Giản Triệt à?”.
“Đúng thế!”, Lưu Băng nhìn Giản Triệt cười, “Chúng ta quả là rất lâu rồi không gặp mặt nhỉ?”
Giản Triệt vỗ vai Lưu Băng: “Xem hôm nào chúng ta gọi Hạo Nam cùng ra để trò chuyện với nhau đi”. Lưu Băng gật đầu.
Người đến tham quan triển lãm tranh của Giản Triệt mỗi lúc một đông hơn. Giản Triệt lại bị đám người vây xung quanh. Hiểu Khê đi theo sau Lưu Băng và đám người của anh. Hạo Tuyết chạy đuổi lên nói nhỏ với cô: “Chị Hiểu Khê, em thấy anh Lưu Băng dạo này khác xưa quá. Anh ấy là lạ làm sao, đáng sợ làm sao. Em chẳng dám nói chuyện với anh ấy đâu”.
Hiểu Khê bần thần một lúc, nhìn Lưu Băng. Anh mặc một bồ đồ màu trắng, trông đẹp như một bức điêu khắc bằng đá. Nhưng anh lại quá lạnh lùng, quá âm u. Giữa dòng người qua lại, anh rõ ràng bị tách biệt bởi nét kỳ lạ và cô đơn của mình. Hiểu Khê bỗng thấy thương hại và không nỡ nhìn thấy anh như thế. Cô bước nhanh chân để đứng cạnh Lưu Băng.
“Em không biết hôm nay anh cũng đến”, Hiểu Khê nói, “Nếu biết, em đã đến đây cùng anh rồi.”.
“Không sao, em không cần giải thích đâu”. Lưu Băng nắm lấy tay cô, rồi nhìn các bức tranh trên tường, nói khẽ: “Tranh cậu ấy vẽ đẹp quá phải không?”.
Hiểu Khê gật đầu: “Tranh của anh Giản Triệt rất đẹp, chỉ có điều…”.
“Sao cơ?”, Lưu Băng thắc mắc.
“Anh không phải đến đây xem tranh phải không? Tâm trí anh không đặt ở nơi này”, Hiểu Khê nhíu mày, “Anh Lưu Băng, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng lắm không?”.
Lưu Băng xiết chặt tay cô hơn. Từ bàn tay anh toát lên một làn hơi ấm lạ kỳ: “Kiên nhẫn một chút, em sẽ biết ngay thôi”. Ánh mắt Lưu Băng vụt nóng nảy, làm bừng sáng cả khuôn mặt anh.

-------------------


Hai tiếng đồng hồ sau, khi Lưu Băng cùng Hiểu Khê chào Giản Triệt để đi về, từ phía cửa ra vào của trung tâm triển lãm bỗng xuất hiện mấy chục ký giả. Người nào cũng cầm máy ảnh, xách micro, vai đeo máy quay, mắt sáng hứng khởi, cứ như đi đánh trận, ầm ầm xông vào. Kỳ lạ ở chỗ, họ không lao đến tìm nhân vật chính của buổi triển lãm, mà lại tìm người lúc nào cũng có nụ cười lạnh nhạt Mục Lưu Băng.
“Mục đại nhân! Chuyện Hải Hưng Bang bị đột kích toàn diện có liên quan gì đến Liệt Viêm Đường không?”
“Mục đại nhân! Anh có suy nghĩ gì khi thấy Hải Hưng Bang gặp nạn bất ngờ như vậy?”
“Mục đại nhân! Liệt Viêm Đường có định thâu tóm toàn bộ Hải Hưng Bang không?”
“Mục đai nhân! Lần này Hải Hưng Bang bị công kích có liên quan gì đến chuyện lần trước anh bị ám sát?”
“Mục đại nhân! Thiết Đại Kì hiện không biết tung tích, anh có nghĩ ông ấy bị hại rồi không?”
“Mục đại nhân!...”
“Mục đại nhân!...”
“Mục đại nhân!...”
Các ký giả cứ hỏi liên tục như súng liên thanh, vậy mà Lưu Băng vẫn điềm nhiên không hé lấy nửa lời. Bị ép hỏi quá nhiều anh mới dùng một ánh mắt nghiêm nghị nhìn các ký giả, lạnh lùng trả lời: “Tôi đến đây để tham dự triển lãm tranh của bạn tôi. Những gì các anh hỏi, tôi đều không biết”.
“Có phải Thiết Đại Kì nhất định phải chết không? Anh có thể tha cho ông ấy không?”
Một ký giả trẻ tuổi như mới vào nghề vẫn kiên trì hỏi gặng. Anh ta chưa dứt lời đã thấy hai vệ sĩ từ phía sau lưng Lưu Băng xông đến. Một người bịt miệng, một người đè chặt vai anh ta lôi ra bên ngoài. Những ký giả khác nhìn thấy vậy sợ quá, không ai dám hỏi thêm gì nữa.
Lưu Băng quát một tiếng: “Tránh ra”. Trong nháy mắt, tất cả ký giả đều dạt hết sang một bên, để dành một lối đi rộng rãi cho Lưu Băng. Lưu Băng cười với Giản Triệt, nụ cười vẫn rất lạnh nhạt: “Xin lỗi cậu, phá rối hết buổi triển lãm tranh của cậu rồi”.
Giản Triệt nhìn anh không nói hồi lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu”.
Lưu Băng nhìn sang Hiểu Khê. Nãy giờ cô yên lặng như một cô búp bê ngoan ngoãn: “Đi theo anh”.
“Chị Hiểu Khê!”, Hạo Tuyết chẳng hiểu sao lại cứ nắm lấy áo cô, giữ chặt: “Đừng đi chị…”.
Hiểu Khê nhìn cô bé đang lắc đầu nguây nguẩy và gương mặt đầy ưu tư của Giản Triệt, cô cười để trấn tĩnh họ: “Yên tâm đi, chị không sao đâu. Đừng quên rằng chị xưa nay vẫn có biệt hiệu là thiên hạ vô địch Minh Hiểu Khê…”


Hết chương 7


Không khí trong nhà họ Mục ngột ngạt đến khó thở. Những nhân vật quan trọng của Liệt Viêm Đường đều có mặt đầy đủ trong phòng khách. Mặt mũi ai cũng nghiêm trang, im lặng lắng nghe chỉ thị của Lưu Băng.

Hiểu Khê cuộn tròn mình trên chiếc ghế sô pha ở một góc phòng. Đầu cô mỗi lúc một đau hơn, đến nỗi tai cô chỉ còn nghe thấy tiếng ù ù mà thôi.

Lưu Băng đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, rồi hạ giọng xuống thật thấp, thái độ nghiêm nghị đến mức dữ dằn: “Tại sao lại để Thiết Đại Kì trốn thoát?”

Mọi người không ai nhìn ai, cũng không ai lên tiếng trả lời. “Nói mau!” Anh quát lớn, làm mọi người sợ đến nỗi lấm tấm mồ hôi.

Một vị trưởng bối có vị trí cao trong Liệt Viêm Đường bấy giờ lên tiếng: “Lần hành động này đã làm cho đại đa số những người có thế lực trong Hải Hưng Bang bỏ chạy. Một mình tên Thiết Đại Kì sống sót cũng không có trở ngại gì lớn đối với chúng ta cả!”

“Câm miệng!” Lưu Băng đập mạnh tay xuống bàn. Các tách trà trên bàn bị lật tung lên, rơi xuống đất vỡ vụn. Ánh mắt Lưu Băng lóe lên ngọn lửa hung tợn đốt cháy những ai nhìn vào nó:
“Tất cả đều là một lũ vô dụng! Lẽ nào các người quên mất ai là kẻ giết chết Mục Anh Hùng sao? Lẽ nào các người quên mất ai là kẻ sỉ nhục Liệt Viêm Đường sao? Chỉ cần hắn chưa chết, vẫn còn kẻ cười nhạo sau lưng chúng ta!!!”

Lời nói của Lưu Băng như một que diêm làm cháy bùng ngọn lửa chiến đấu trong lòng mọi người, họ phẫn nộ hét lên: “Không giết được lão già đó, chúng ta đều không làm người!”.
“Ai làm lộ tin tức? Làm sao để lão già đó chạy thoát được?”, Lưu Băng gầm gừ, “Nếu ta biết được ai đã thả lão già dó chạy thoát, ta sẽ băm nó thành trăm mãnh!”

Ánh mắt Lưu Băng như dòng diện lạnh chạy qua cơ thể của mọi người trong phòng: “Bản, nói đi”.
Một người được gọi là Bản từ từ đứng lên trên đôi chân run bần bật, hàm răng va vào nhau phát ra những tiếng khó nghe: “Em…em…em không biết gì cả ạ…”
Lưu Băng ra lệnh cho một tên vệ sĩ đứng phía sau mình: “Một chân!”
“Dạ!”, tên vệ sĩ tay cầm lấy gậy dữ tợn tiến đến bên Bản. Anh ta xoay người định bỏ chạy, nhưng không chạy đi đâu được. Lập tức có hai người thanh niên khác giữ chặt anh ta lại. Người vệ sĩ kia giơ cây gậy cao lên khỏi đầu, quát vào mặt anh ta: “Chọn đi, chân trái hay chân phải?”
“Đừng mà anh!”. Bản cố gắng gặp người ôm chặt lấy đôi chân mình. Nhưng anh ta sao có thể là đối thủ của tên vệ sĩ kia được? Chỉ nghe một tiếng “phập” vang lên. Chiếc gậy kia quật mạnh từ trên cao xuống chân bên phải của anh ta. Tiếp theo sau là tiếng ‘rắc’ của chiếc xương chân bị đánh gãy.
“Ối…!”, Bản giãy giụa hét lên, mồ hôi anh ta tuôn ra như mưa vì đau đớn. Tên vệ sĩ cười tàn bạo: “Quy định cũ, không chọn lựa thì sẽ là chân phải”.
“Giờ mày nói, hay không nói?”, Lưu Băng lạnh lùng quát vào người thanh niên tội nghiệp.
“Em nói! Em xin nói!” Anh ta không hề do dự, gấp rút nói ra như sợ không còn kịp nữa, “chính anh Tây Khôi đã ra lệnh cho em phải thả Thiết Đại Kì chạy thoát khi công kích.”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về người có tên gọi Tây Khôi là người có lý lịch lâu năm nhất trong Liệt Viêm Đường, trước nay đều được mọi người kính nể.
“Anh Tây Khôi!”, giọng nói của Lưu Băng nhẹ tênh, nhưng cái nhẹ ấy lại giống như một con dao lam sắc bén cứa vào lòng người khác, “Thằng Bản nói có đúng không?”
Cơ mặt của Tây Khôi bắt đầu giật mạnh. Anh ta nhìn quanh. Bao nhiêu huynh đệ một thời sát cánh cùng nhau đều nhìn anh bằng con mắt thù hằn. Anh ta lại nhìn Lưu Băng, người thanh niên máu lạnh này đang trừng trừng nhìn anh, gằn giọng từng chữ một:
“Anh không muốn nói phải không? Anh yên tâm đi. Hôm nay tôi không gấp gáp đối phó với anh đâu. Đợi đến khi nào giết được Thiết Đại Kì, tôi sẽ tính sổ với anh sau.”
Từ mắt của Tây Khôi phát ra một sự sợ hãi khó nói thành lời. Anh ta đã được chứng kiến những thủ đoạn mà Lưu Băng đã từng dùng qua. Đó là những hành động tàn khốc mà anh ta không bao giờ tưởng tượng trước được. Còn để thoát khỏi bàn tay của Lưu Băng, đó không phải là việc nằm trong khả năng. Anh ta nói như nấc: “Nếu như… nếu như tôi thừa nhận?”
Lưu băng cười nhạt: “Nếu anh không làm phí thời gian của mọi người, tôi chỉ trừng trị anh bằng một bên mắt và một cánh tay”
Tay chân Tây Khôi lạnh cứng lại, da mặt xanh như không còn giọt máu nào: “Chỉ cần được sống, tôi đã đa tạ sự thương tình của anh lắm rồi. Không sai, Thiết Đại Kì đã từng nói với tôi, nếu hắn có thể thâu tóm được Liệt Viêm Đường, hắn sẽ cho tôi làm trợ lý đặc biệt của hắn, quyền hành chỉ thua một mình hắn thôi. Tôi nhất thời tham lam, mới ra lệnh cho Bản tha cho Thiết Đại Kì…”
“Thiết Đại Kì hiện đang ở đâu?” Đôi mắt Lưu Băng rực lửa.
Tây Khôi cười đau khổ: “Tôi thật sự không biết. Đến nước này rồi tôi cũng không cần nói dối anh làm gì!”.
Lưu Băng liếc nhìn anh ta, rồi ném xuống đất một con dao: “Anh tự xử đi”.
Tây Khôi nhặt con dao lên, run rẩy đâm vào con mắt bên phải của mình.
“Ầm!”. Một cục đá được ném lên không trung, rơi đúng ngay vào cánh tay của Tây Khôi. Con dao trên tay anh ta rớt xuống đất trươc khi đâm sâu vào mắt mình.
“Đủ rồi!”, Hiểu Khê không thể nhịn được nữa, cô nhảy ra từ trên chiếc ghế sô pha. Những gì hôm nay cô nhìn thấy, nghe thấy đã nằm ngoài khả năng chịu đựng của cô. Lưu Băng nhìn Hiểu Khê cùng chiếc ná trên tay cô: “Em muốn làm gì?”
Hiểu Khê xoa hai vầng thái dương để giảm cơn đau đầu, nhìn thẳng vào Lưu Băng mà cô bất chợt cảm thấy vô cùng xa lạ: “Nếu anh ta đã nhận hết tội rồi, tại sao anh không thể tha cho anh ta được chứ?”
Thần sắc của Lưu Băng vẫn không thay đổi, anh xoay mắt nhìn Tây Khôi vẫn đang run lên bần bật hỏi: “Anh nói đi, được hay không?”
Tây Khôi đổ mồ hôi đến ướt sẫm quần áo, chân tay run rẩy bò đến nhặt con dao vừa bị Hiểu Khê làm rớt xuống, rồi cố gắng đứng dậy, cười đau khổ: “Chị Hiểu Khê, chị đừng nói hộ tôi làm gì. Anh Lưu Băng trừng phạt tôi thế này là đã nhẹ lắm rồi, tôi không hề than oán gì cả”.
Hiểu Khê thở dài đến não ruột, lục phũ ngũ tạng của cô đều lạnh buốt. Cô lướt nhìn mọi người, phát hiện ngoài cô ra không ai thấy sự việc vừa rồi là một hành động tự nhiên, bình thường theo lý tính. Hiểu Khê nhặt túi lên, cố gắng tỏ ra không bị kích động, sải chân ra khỏi căn phòng ghê sợ đó.
“Hiểu Khê!”, Lưu Băng gọi cô lại. Hiểu Khê có chút do dự, nhưng vẫn không dừng bước.
“Hiểu Khê!”, giong Lưu Băng bắt đầu pha chút nóng giận. Hiểu Khê hơi nhíu mày, chân bước nhanh hơn.
“Giữ cô ta lại!”, Lưu Băng ra lệnh cho các vệ sĩ đang đứng canh cửa ra vào. Cánh cửa lập tức được chặn bởi một bức tường người. Những tên vệ sĩ to lớn đó miễn cưỡng cười với cô: “Chị Hiểu Khê, anh Lưu băng mời chị ở lại”.
Hiểu Khê quay đầu nhìn anh, cương quyết nói: “Để em đi, em muốn về nhà”.
Không khí trong phòng nặng nề đến ghê người, giọng Lưu Băng lạnh như thép: “Không được, mấy hôm nay em nhất định phải ở lại đây!”
Không khí bên ngoài ban công âm u như không khí chết. Hiểu Khê cuộn người trên chiếc ghế tre, cố gắng đấu tranh với cơn nhức đầu đang muốn xé cô thành trăm mảnh.
Lưu Băng sau khi im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng chịu cất tiếng: “Mấy hôm tới rất nguy hiểm, em phải ở lại đây, không được đi đâu cả”.
Hiểu Khê vừa nhắm nghiền mắt, vừa đau đớn rên rĩ: “Anh cứ để em đi đi. Em không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa!”.
Lưu Băng cố gắng ghìm cơn nóng nảy, quay mặt đi không nhìn cô: “Em…!”
Hiểu Khê vẫn nhắm mắt, buồn bã: “Em biết tại sao anh giận. Anh đang lo Thiết Đại Kì bắt em, dùng em để uy hiếp anh đúng không? Anh yên tâm, Thiết Đại Kì không ngu ngốc như thế đâu. Hắn ta sẽ không bao giờ dùng một đứa con gái để làm khó anh”.
“Minh… Hiểu… Khê!”, Lưu Băng nhìn thẳng vào cô, mắt như bắn ra những tia lửa, “Em nghĩ chuyện như thế thật sao?”.
Hiểu Khê cảm nhận thấy hơi nóng tỏa ra từ đôi mắt anh như muốn đốt cháy làn da yếu ớt trên mặt cô. Nhưng cô vẫn không mở mắt, mà nở nụ cười như mếu: “Nếu không, anh muốn em nghĩ thế nào…?”
“…Nói cho em, tại sao anh lại đến triển lãm tranh của anh Giản Triệt? Có phải chỉ vì muốn gặp người bạn cũ đó không? Hay là vì muốn có một chứng cớ ngoại phạm vững chắc, rằng anh không hề dính líu gì đến chuyện của Hải Hưng Bang?”, Hiểu Khê hỏi.
Lưu Băng cắn chặt môi, không đáp. Hiểu Khê thở dài: “Anh làm như thế là đương nhiên thôi, chỉ là lợi dụng người khác một chút xíu mà thôi… cũng không có gì ghê gớm! Nhưng mà… em vẫn cảm thấy đau lòng lắm! Anh Giản Triệt là bạn thân nhất của anh, vậy mà anh vẫn…”. Cuối cùng, cô cũng mở mắt ra, sắc mặt xanh xao, nhưng đôi mắt vẫn sáng đến lạ kỳ, như có một ngọn lửa trong tim cô rực cháy:
“Anh Lưu Băng, hãy để em đi. Tâm trạng em hiện đang rối bời, hãy để em được tĩnh lặng để suy nghĩ mọi chuyện…”
Gió thổi qua những rèm song mây ngoài ban công, thổn thức như tiếng đạp của con tim tuyệt vọng. Lưu Băng đột nhiên đứng dậy, bước đi mấy bước về phía cửa, rồi đột nhiên dừng lại. Bộ quần áo anh đang măc trên người rất mỏng, bị gió thổi phần phật.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu sau đó… Một đôi tay ấm áp thậm chí là nóng rất xuất hiện từ sau lưng anh. Đôi tay có chút do dự ban đầu ấy bắt đầu ôm chặt lấy người anh. Có được hơi ấm từ đôi tay ấy, nhưng cơ thể anh lại bắt đầu không làm chủ được nữa, anh run lên, như một đứa trẻ sợ lạnh…
Hiểu Khê nói nhẹ nhàng: “Em xin lỗi nếu đã làm tổn thương anh… Em không có ý như vậy… Em biết anh cũng có nỗi khổ… Đừng giận em…”.
Người Lưu Băng từ từ ấm lại, anh khẽ khàng hỏi: “Em… vẫn là của anh chứ?”. Giọng nói của anh tuy tỏ ra bình tĩnh, nhưng vẫn không giấu được sự cảm động, và cả sự mềm yếu lẫn căng thẳng.
Hiểu Khê nhẹ nhàng xoay người Lưu Băng lại, dịu dàng nắm chặt tay anh, đặt một nụ hôn mềm mại lên cánh tay anh. Nụ hôn tuy mềm mại, nhưng vẫn nồng nhiệt như mang lửa bên trong, đốt cháy vào tận gốc kẽ lạnh lẽo của trái tim anh…

oOo


Khi màn đêm từ từ buông xuống, Hiểu Khê cuối cùng rời khỏi nhà họ Mục. Mười người vệ sĩ theo lệnh của Lưu Băng đi bảo vệ cô phía sau. Hiểu Khê thấy thật mãn nguyện, nhưng dù sao cô cũng về được đến ký túc xá.
Đột nhiên Hiểu Khê thấy trong người rất khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung ra, chân mềm nhũn như bún. Ban nãy ở trước mặt Lưu Băng, cô còn có thể chịu đựng được. Nhưng khi cô sắp về đến ký túc xá, mọi sinh khí trong người cô như đã bị ai đó hút sạch. Cô không còn đứng vững nữa… Một cơn đau đầu lại ập đến. Cô thấy tứ phía xoay vòng, đôi chân càng lúc càng nhũn ra…
Ngay lúc đó, bên cạnh cô xuất hiện một bóng người, lao đến đỡ lấy cô…
Hiểu Khê hốt hoảng, lẽ nào Thiết Đại Kì lại ra tay với cô thật sao? Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng chỉ thấy toàn thân như hoàn toàn bị liệt, không còn một chút sức lực nào nữa. Trong bóng tối, tiếng của người ấy trầm ấm: “Hiểu Khê, là anh đây”. Giọng nói ấm áp và thân thiết đó, vòng tay kiên định và mạnh mẽ đó, hơi thở nhẹ nhàng và quen thuộc đó… Hiểu Khê bỗng có một cảm giác bình an và cảm động…
Đám vệ sĩ bảo vệ cô cũng lập tức ùa tới, cầm chắc vũ khí trong tay hét lớn: “Bỏ cô ấy ra! Nếu không ngươi sẽ không được yên”.
Hiểu Khê nhìn họ xua tay: “Không sao. Các anh đi đi, anh ấy là bạn của tôi!”.
Đội đến khi đám người Liệt Viêm Đường Kia lùi về chiếc xe hơi đậu đằng xa, Hiểu Khê mới quay đầu lại ngỡ ngàng nhìn người đang đỡ lấy cô, nhẹ nhàng cất tiếng: “Anh Giản Triệt…”
Rõ ràng họ mới gặp nhau hồi lúc trưa, chỉ mới mấy tiếng đồng hồ trôi qua, sao bây giờ cô lại có cảm giác như xa anh lâu lắm rồi? Gặp được Giản Triệt như gặp được một người thân thích mà cô thương nhớ nhưng đã xa nhau lâu lăm rồi vậy.
Giản Triệt hơi cau mày vì dù đã qua mấy lớp quần áo nhưng anh vẫn cảm nhận được sức nóng tỏa từ trên người cô. Anh nghiêm nghị nhìn cô: “Em có biết mình đang sốt không?”.
Hiểu Khê nghi ngờ tự sờ trán mình: “Em sốt rồi sao?”. Đúng là nóng thật, thảo nào cả ngày nay cô cứ thấy khó chịu.
“Em đã uống thuốc chưa?” Giản Triệt lo lắng hỏi.
Hiểu Khê chớp mắt, ngơ ngác hỏi: “Phải uống thuốc ạ?”.
Giản Triệt lặng nhìn cô không nói, hồi lâu mới thở dài: “Thôi, từ đầu đã biết khờ khạo như em thì thế nào rồi…”.
Hiểu Khê chợt nhớ ra liền hỏi: “Anh Giản Triệt, sao anh lại ở đây? Anh đang đợi em à? Có việc gì ạ?”
Giản Triệt nhìn cô đầy lo lắng: “Anh không yên tâm về em. Không biết em cuối cùng thế nào? Không biết có còn khó chịu không? Không biết hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em có chịu đựng nổi hay không?”.
Hiểu Khê không dám cất lời. Cô sợ chỉ cần mở miệng ra, tất cả những nỗi buồn, tủi thân, đau khổ, cảm động, xót xa sẽ ào ạt trào lên như cơn đại hồng thủy, không cách nào ngăn chặn nổi.
“Hiểu Khê, em cố gắng thêm một chút nữa. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện”. Thấy cô hơi lả đi, Giản Triệt lòng rối bời, vòng tay chuẩn bị bế cô lên, định đi ra phía đường lớn.
“Không cần đâu!”, Hiểu Khê vội vàng đẩy anh ra, ngăn anh lại. Nhưng khi cô vừa làm xong thì những sức lực cuối cùng của cô cũng như cạn kiệt. Đầu cô đau như một cục đá lớn đè lên, khiến cô bắt đầu hôn mê không thể làm chủ mình được nữa.
“Hiểu Khê!”, Giản Triệt đau nhói ở tim, dịu dàng nói: “Em đừng nói nữa, đến bệnh viện thôi!”.
Hiểu Khê nằm gọn trong vòng tay Giản Triệt, cố gắng ngẩng lên nhìn anh. Khuôn mặt cô xanh xao, mỏng manh như tờ giấy, yếu đuối đến mức không thể cười nổi nữa. Giản Triệt vẫn lo lắng nhìn cô, mắt anh vẫn sáng như ánh mặt trời. Hiểu Khê bỗng nở một nụ cười yếu ớt. Không hiểu vì sao, sức sống từ ánh mắt anh đã truyền cho cô một chút niềm tin, xua bớt những đau đớn.

---------------------


Một thoáng thời gian… Không ngờ lại thay đổi nhiều đến thế!
Ký túc xá ban nãy vẫn còn yên tĩnh là thế, đột nhiên xuất hiện mười mấy chiếc xe hơi với đèn chớp tắt, còi bấm liên hồi. Chúng sầm sập lao về phía Hiểu Khê và Giản Triệt. Minh Hiểu Khê! Đồ nha đầu thối kia!!!”. Tiếng kêu như xé toạc màn đêm yên tĩnh.
Hiểu Khê nhìn về phía đám người mới đến. Quả nhiên là Thiết Sa Hạnh. Cô ta đứng giữa nhóm người ba bốn chục tên vệ sĩ, lúc nào cũng to mồm nhất. Đúng là kẻ thù không đội trời chung với Hiểu Khê – người đẹp không có lông mày Thiết Sa Hạnh.
Có thể do thời gian gần đây Hải Hưng Bang chịu quá nhiều công kích từ phía Liệt Viêm Đường, có thể do sáng sớm nay Hải Hưng Bang đã gặp phải nạn lớn, thái độ của Thiết Sa Hạnh và đám vệ sĩ cứ lồng lên như hổ bị thương. Thiết sa Hạnh trừng mắt nhìn Hiểu Khê căm hận không thể ăn tươi nuốt sống cô được. Lúc này đám vệ sĩ Liệt Viêm Đường cũng vội vàng nắm chắc binh khí lao đến, vây quanh Hiểu Khê và Giản Triệt để bảo vệ cho hai người.
Người đứng đầu nói nhỏ với Hiểu Khê: “Chị Hiểu Khê, tôi đã cho người đi báo với anh Lưu Băng rồi. Bọn họ chắc sẽ đến ngay bây giờ thôi. Người của Thiết Sa Hạnh nhiều hơn chúng ta. Hai người tốt hơn hết vẫn nên tránh mặt đi”.
Hiểu Khê lo lắng: “Nhưng mà, còn mọi người…”
“Chúng tôi đánh nhau nhiều quá rồi, tin chắc bọn chúng cũng không thể làm gì chúng tôi ngay đâu”, anh ta tự tin đáp. Hiểu Khê vẫn đang do dự thì nghe một tiếng súng lớn và tiếng cười ngạo nghễ của Thiết Sa Hạnh. Mọi người theo bản năng, nhảy lùi lại một bước.
Thiết Sa Hạnh quay tròn khẩu súng trên ngón tay, cười phá lên: “Hiểu Khê đồ nha đầu thối kia, mày đang thầm thì gì thế? Định bỏ chạy phải không? Tao nói cho mày biết, lần này bọn mày đừng hòng chạy thoát”. Cô ta vừa dứt lời, đám người của Hải Hưng Bang đồng loạt rút súng ra khỏi người.
“Ha…Ha…!” Thiết Sa Hạnh liếc nhìn Hiểu Khê: “ Đồ nha đầu thối! Không phải mày luôn nghĩ mình giỏi đó sao? Mau lên đây, để xem cuối cùng là quyền cước của mày lợi hại, hay đạn của tao lợi hại?”.
Hiểu Khê tươi cười đáp: "Đồ không có lông mày kia, cuối cùng cô cũng biết được mình không phải là đối thủ của tôi. Lại còn dùng súng nữa sao? Sao cô không đem luôn hỏa tiễn đến để bắn tôi luôn cho rồi?”
Thiết Sa Hạnh tức giận đến run lên: “ Mày… mày vẫn còn dám cười nhạo tao sao? Mày có tin tao sẽ bắn chết mày không?”.
Hiểu Khê vẫn trêu chọc: “Thứ nhất, cô đúng là người không có lông mày mà. Cả đời này lông mày của cô cũng không thể mọc dài nữa đâu!”.
Thiết Sa Hạnh tức đến trào máu, khẩu súng trên tay ả bắt đầu run lên.
Hiểu Khê tiếp tục nói: “Thứ hai, tôi thật không tin cô có thể bắn chết tôi bằng một phát súng. Muốn bắn chết tôi, các người đâu cần phải đến đông thế này? Chỉ cần sai một tên lén lút nấp ở đâu đó, rồi tìm thời cơ ra tay bắn tôi là được. Bởi thế mà… “ Cô có tình kéo dài từng chữ.
Thiết Sa Hạnh quả nhiên không chịu đựng được hỏi dồn: “Bởi thế sao?”.
Hiểu Khê chậm rãi đáp: “Bởi thế mà tôi biết, lần này cô đến đây là để bắt sống tôi, có đúng thế không?”
Thiết Sa Hạnh mở tròn mắt.
Hiểu Khê tiếp tục: “Tôi còn biết các người muốn bắt sống tôi là để…”.
Thiết Sa Hạnh lại hỏi dồn: “Là để làm gì?”.
Hiểu Khê cười nhẹ: “Là để bắt tôi làm con tin uy hiếp Mục Lưu Băng. Vì thế trước khi cô xuất phát, Thiết Đại Kì chắc chắn đã căn dặn cô nhiều lần, để cô đừng hành động lỗ mãng giết chết tôi vì bất kỳ lý do nào. Vì nếu tôi còn sống sẽ có ích hơn cái xác chết của tôi rất nhiều. Tôi nói có đúng không?”.
Thiết Sa Hạnh không nói được thêm lời nào.
Lúc này, từ sau lưng của Thiết Sa Hạnh xuất hiện một vệ sĩ cao gầy. Hiểu Khê trông thấy hắn, lập tức biết rằng chuyện không hay. Anh ta chính là người cô gặp lần trước, được cho rằng khá thông minh, tên gọi Tây Sơn.
Tây Sơn đến bên Thiết Sa Hạnh đang đứng ngây ra, nhỏ nhẹ nhắc: “Tiểu thơ đừng bị trúng kế. Cô ta đang kéo dài thời gian để đợi cứu binh đến đấy. Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, hãy nhanh chóng hành động để hoàn thành nhiệm vụ”. L
ời nói đó đã làm thức tỉnh người đang mơ màng. Thiết Sa Hạnh trừng mắt quát: “Minh Hiểu Khê đồ nha đầu thối tha kia! Tao không bị mắc lừa mày đâu! Tao nói cho mày biết, hôm nay nếu như tao có thể bắt sống mày đem về tất nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu mày phản kháng, tao vẫn có thể bắn chết mày đấy”.
Hiểu Khê ra vẻ không hiêu: “Tại sao cô lại thù tôi đến thế nhỉ?”.
Thiết Sa Hạnh hét lớn: “Nhảm nhí! Mày đã cướp đi anh Lưu Băng của tao. Tao giận đến nỗi muốn lóc da, rút gân, ăn thịt mày!”.
Hiểu Khê càng tỏ ra lạ lẫm: “Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, cô đã luôn miệng bảo rằng tôi cướp anh Lưu Băng của cô. Cô thật sự nghĩ rằng nếu như không có tôi, anh Lưu Băng sẽ thuộc về cô sao?”
“Đương nhiên rồi!” Thiết Sa Hạnh đáp không chút do dự. “Tao với anh Lưu băng là bạn thanh mai trúc mã. Nếu như không có mày, anh ấy không yêu tao thì còn đi yêu ai khác nữa sao?”.
Hiểu Khê làm bộ sững sốt: “Ồ, hai người là bạn thanh mai trúc mã à? Từ khi nào vậy?”.
“Bọn tao đã quen nhau mười chín năm rồi!”, Thiết Sa Hạnh tự hào khoe.
Hiểu Khê thở dài: “Lâu dến thế kia à? Hình như không phải đâu, anh Lưu Băng vẫn chưa đủ mười chín tuổi. Sao cô có thể quen anh ấy mười chín năm được?”.
Thiết Sa Hạnh liếc mắt: “Anh ấy chưa chào đời thì tao đã được sờ vào bụng mẹ anh ấy. Như thế không được tính là quen biết sao?”
“Ra là vậy.” Hiểu Khê gật gật đầu. Đột nhiên cô lại như phát hiện điều gì khác: “Nói vậy, cô còn lớn hơn cả anh ta à?”.
Thiết Sa Hạnh nóng nảy đốp lại: “Như thế thì đã sao?”.
Hiểu Khê vội vàng xua tay: "Không sao cả, hiện giờ đang rất thịnh chuyện bạn trai nhỏ hơn, không phải sao?”.
Mắt Thiết Sa Hạnh sáng rỡ: “Thật vậy sao?”.
Hiểu Khê vẫn chưa hết tò mò: “Tôi chỉ cảm thấy lạ ở chỗ, tại sao cô trông lại trẻ như vậy, nhìn không hề thấy lớn hơn anh Lưu Băng chút nào”.
“Thật vậy sao?”, Thiết Sa Hạnh sung sướng tự sờ mặt mình, “Trông tao rất trẻ à?”.
Hiểu Khê cười tươi: “Thật đấy. Nếu không tin cô tự lấy gương ra xem đi.”
Thiết Sa Hạnh quả nhiên cất ngay súng vào túi, lôi ra một cái gương nhỏ, đỏng đảnh ngắm nghía. Đám vệ sĩ cả Liệt Viêm Đường và Hải Hưng Bang đều cố nhịn cười trước cảnh tượng đó.
Ôi trời, không ngờ trên đời này có người ngu ngốc đến như vậy. Người của Liệt Viêm Đường chắc chắn là không nhắc nhở ả rồi, nhưng không hiểu sao người của Hải Hưng Bang cũng không nhắc nhở gì ả nốt? (Theo lời nói của những người có mặt lúc đó, người của Hải Hưng Bang thấy Thiết Sa Hạnh ngu ngốc như vậy, đã không còn chút niềm tin nào về tiền đồ của Hải Hưng Bang nữa. Vì thế họ không muốn đắc tội với Liệt Viêm Đường.
Thế là cả hai nhóm cứ đứng yên nhìn hai mươi mấy chiếc xe hơi đang từ từ dừng lại, tiếp theo sau là năm mươi mấy thanh niên cầm súng bước ra khỏi xe. Không ai nói một lời nào để giục Thiết Sa Hạnh. Thậm chí có nhiều người của Hải Hưng Bang đã nhẹ nhàng lẩn vào bóng đêm, trốn khỏi một cuộc đổ máu vô nghĩa.
Thiết Sa Hạnh cầm gương ngắm nghía khuôn mặt mình, không nén được thất vọng: “Tao quả là có đẹp thật, nhưng lông mày…”.
Hiểu Khê an ủi: “Cô không cảm thấy nhờ không có lông mày, trông cô rất uy vệ đó sao? Trông giống như…”, Hiểu Khê đang nói bỗng dừng lại.
Thiết Sa hạnh tò mò: “Giống gì?”.
“Giống như một con sư tử cái!”. Một giọng nói vang lên như gáo nước lạnh tát vào mặt Thiết Sa Hạnh. Cô ta giận đến tím người, mồ hôi vã ra như mưa. Cô ta giận dữ quay đầu về phía phát ra giọng nói đó. Không biết có phải Lưu Băng không nhỉ? Thiết Sa Hạnh bây giờ mới phát hiện ra mọi người phía sau lưng mình đều đi đâu sạch. Đám vệ sĩ ở lại chỉ còn khoảng bảy tám tên với khuôn mặt thất thiểu sẵn sàng đầu hàng bất kỳ lúc nào. Ngược lại bên phía Hiểu Khê lại đông đủ một nhóm người lăm lăm súng trên tay.
Sự việc sao lại trở nên như thê? Thiết Sa Hạnh bối rối, ngỡ ngàng, sợ hãi đến mức hóa điên lên. Cô ta tức giận tới mức không còn lý trí, xông thẳng tới Hiểu Khê hét lớn: “Mày là đồ nha đầu thối! Mày lại lừa tao! Mày làm tao ra nông nỗi này! Tao phải giết chết mày! Tao phài giết mày!”
Lúc này Hiểu Khê đã gần như kiệt sức. Cô cố gắng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy Thiết Sa Hạnh đang cầm súng lao thẳng đến mình. Cô cũng mơ hồ nhìn thấy người của Liệt Viêm Đường đang cầm súng nhắm thẳng vào Thiết Sa Hạnh.
Thiết Sa Hạnh lao đến như một con sói khát máu, ánh mắt rực lửa, cơ bắp run lên, giọng như muốn xé đôi không gian thành hai mảnh: “Tao phải giết chết mày! Tao phải giết mày!”
Có tiếng súng nổ. Hiểu Khê nhìn thấy viên đạn lao thẳng đến Thiết Sa Hạnh, tiếp đó là một dòng máu bắn ra, đỏ như hoa mào gà. Lại nghe những tiếng nổ khác vang lên: “Đừng! Đừng nổ súng nữa!”, Hiểu Khê cố sức tàn, lao ra ngăn cản những người bảo vệ cô nổ súng.
Cô lao về phía Thiết Sa Hạnh, dang rộng đôi cánh tay để bảo vệ cô ta. Thiết Sa Hạnh đang dúm dó vì đau đớn. Hiểu Khê rất đau lòng. Không cần biết cuộc sống của họ đen tối đến đâu, nhưng đó vẫn là một linh hồn sống, không ai có quyền tước đoạt nó. Cô đã che được hết tầm ngắm của mọi người.
Tiếng súng không còn nữa. nhưng không gian vẫn nhuộm đầy tử khí. Hiểu Khê kiệt sức đến không còn đủ tỉnh táo nữa. Trong khoảnh khắc, cô cảm nhận được sự suy sụp, uất ức, giận dữ và thù hận của Thiết Sa Hạnh. Ả như một con quỷ đói, khẩu súng trong tay ả trở thành một lời nguyền.
Hiểu Khê chỉ còn biết cơ thể mình bỗng chốc trở nên nóng ran, rồi lại lạnh buốt, khó chịu đến nỗi không còn biết gì nữa. Đôi chân cô không còn đủ sức để đỡ cho thân người của cô nữa, từ từ kéo cô ngã xuống đất. Mí mắt cô như bị dính keo, cứ khép lại với nhau. Điều cuối cùng cô còn nhận biết được, đó là khẩu súng trên tay của Thiết Sa Hạnh.
Mũi súng đen chĩa thẳng vào cô, cứ như miệng của loài mãnh thú…
“Bằng!”
“Bằng!”Bằng!”
“Bằng!”Bằng!”Bằng!”…
Một tiếng súng nổ kéo theo một loạt những tiếng súng khác, đánh thức cả một màn đêm! Thần trí của Hiểu Khê đã hoàn toàn rơi vào hư vô, đôi mắt nhắm lại. cô chỉ thấy cơn đau của mình cứ dồn dập như những đợt hải triều.
Trong hư vô đó, cô chỉ cảm thấy có một người đang ôm chặt lấy cô, bảo vệ cho cô bằng chính sinh mạng của mình. Vòng tay của họ làm cho cô cảm thấy an tâm, thanh bình, để cô có thể đi vào giấc ngủ yên. Sau đó, cô chỉ còn nghe thấy tiếng kêu, tiếng hét mơ hồ…


Hết chương 8 

Tải về: clip em sinh viên tắm nude 
[ ↑ ] Lên đầu trang